8 thg 9, 2015

DƯƠNG KINH VÙNG ĐẤT THIÊNG

Yêu quê mình Dương Kinh
Vùng đất thiêng
Nuôi nhà Mạc từ dân chài nên nghiệp Đế
Cho dân no đủ bốn mùa
Đường trường không phải phòng thân
Nay tôi lướt trên dòng Đa Độ
Xưa Cửu Biều chín khúc rồng bay
Cho lúa vàng mấy mùa bát ngát
Vừa vượt qua đò Cổ
Bỗng thấy Dương Kinh xưa
Bao đền đài tráng lệ
Soi bóng bên sông Cửu Biều
vời vợi ánh trăng, lung linh bóng nứơc.
Ta như nghe thấy trống chiêng năm trăm trước
Hiện về!
Mái chèo khua cuộn nước của những hạm đội kiêu hùng
Nhưng buồn thay lại là những năm trường nội chiến.
Thương quê mình dân khổ
Bởi bao nạn binh đao
Bao giờ ta trở lại
như Minh Đức một thời
Bát cơm, canh cá đủ no
Đường trường không phải phòng thân
Nay tôi thấy như người xưa trởlại?
Những hạm đội kiêu hùng
Vút ra biển Đông dậy sóng
Đè cổ quân thù, giành lại biển xanh
Yêu lắm một thời non nước Dương Kinh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét