12 thg 3, 2016

MẤT ĐIỆN THOẠI & NỖI BUỒN NHÂN THẾ


Năm xưa giai thứ mua thêm 1 điện thoại loại có nhiều chương: truy Nét, la bàn, lập số Tử Vi, a lô...đến chớp hình, cám ơn con vì nó làm mình bỗng chốc hóa "nghệ sĩ".
Ngày qua đến nhà bạn chơi, bạn bảo thôi ra quán phán cho thoải mái, cháo ăn rồi sang quán cafe ngồi, chừng 2 tiếng, lái ô tô về nhà không thấy điện thoại đâu, liền điện thoại cho hai chủ quán, hai ngài cho kiểm tra không thấy ở quán, điện vào máy có chuông không trả lời, mừng! mong người nhặt được sẽ cho chuộc, nhưng gọi lần nữa thấy vang lên: đt không liên lạc được...theo kinh cổ truyền hết hy vọng, lại nhìn thấy vỏ đt còn ở nhà trên đó tôi viết bằng sơn: "Ai nhặt được xin gọi vào số 090...chủ máy xin chuộc lại & đa tạ" để mong khi mất họ gọi cho mình để chuộc. Thôi thế là chúng ta chia tay vĩnh viễn rồi đt ơi?
Vật thân quen làm tôi quyến luyến lại là vật con cho, lòng bồi hồi thương nhớ, thương tiếc một số ảnh chụp, tư liệu may mà vài tấm hay đã cất vào F!
Buồn là người nhặt được đt cho người mất chuộc với số tiền xứng, người mất giữ lại nhiều tư liệu quý, cả hai đều hay, nhưng thương ôi người nhặt được đã cho: "đt không liên lạc được..." để chủ đt buồn, thất vọng tìm lại.
Việc nhỏ thôi nhưng người mình không hợp tác, để các bên đều bất lợi có thứ nhỏ nhưng thiệt hại lớn. Người Việt ta ơi hãy hợp tác từ việc nhỏ cho đến việc to thì Việt ta mới nhớn được ai ơi!
Tiền không tiếc, chỉ tiếc công của người tạo dựng dữ liệu đã bị vứt bỏ, chỉ vì người nhặt mưu lợi nhỏ, chỉ tiếc tình người?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét